Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Anh sẽ tìm phong phú được em! Tình trong mộng của anh..




Quờ quạng đều cắm đầu vào cày cuốc với mong muốn trình diễn.# Bản thân mình trong thế giới ảo, bứt phá những thứ mà mình không tài nào làm được ở tầng lớp thực tiễn. Nhưng tôi đã lầm, đã sai trái đích thực. Bởi TS Online không phải một tựa Game mang nặng nhân tố cày cuốc và bắt ép người ta tối ngày cắm đầu vào thế giới nó. Có nhẽ cũng chỉ bởi nhận thức rõ ràng điều này, tôi đã biết cách gắn bó với Game theo nghĩa tiêu cực hơn, và cũng từ đây tôi quen được em.. Mối đầu đuôi sâu nặng trong trái tim tôi..


Tôi nhớ lắm cái cảm giác lúc ban đầu được tiếp xúc với Game Online, được trải nghiệm mình với TS. Nhớ rõ tới từng hình mẫu nhân vật chibi đáng yêu mà Game được thiết kế. Tôi nhớ Trác Quận, nhớ những nhiệm vụ khởi đầu vui nhộn với sự khích khó tả. Tôi nhớ những khi mày mò nghịch từng tính năng như ném tiền, chế đồ đạc bừa trong Game. Và tuốt luốt nhiêu đó vẫn chẳng thể bằng nỗi nhớ mỗi khi tôi nhớ đến em.. Bảo Bình à.


Tôi gặp em vào một chiều tình cờ ở Trác Quận, khi đó em đang bày Shop bán hàng ở một góc với những món nguyên liệu rất mực thông thường. Người chơi chuyển di hỗ tương, nhưng chẳng ai để ý tới em ngoại trừ tôi. Đối với những nhân vật khác, tôi thấy thiết kế nữ nhân vật của em có phần kì quặc nhưng cũng sớm gợi cho tôi bao nỗi tò mò đan xen. Vậy là khi tính tò mò hay điều gì đó xúc tiến sự tã trong bản thân, tôi rê chuột đưa nhân vật mình tới gần vị trí của em hơn. Đặt lệnh cho nhân vật mình ngồi xuống tạo nên một khung cảnh rất ngộ: nhân vật của tôi và em ngồi đối diện nhau ở một góc cổng thành Trác Quận.


Ngồi nhìn "đối tượng" được khoảng dăm ba phút thì chợt khung chat riêng lấp láy đèn báo có tin nhắn tới..


- Nè!


- Hở!


- Khùng hả!


- Sao lại đi hỏi người ta câu như thế?!


- Chứ thường ngày sao thốt nhiên qua đây rồi ngồi nhìn tui làm cái gì?!


- Ai nhìn bé chứ? anh đang nhìn.. Cái màn hình mà? * Tôi cười thầm *


- Không, ý của tui là vì sao anh lại để nhân vật của anh ngồi đối diện Shop hàng của tui làm cái chi zậy cha nội?!


- Đâu! anh có ngồi nhìn đâu, anh đang giúp em bán hàng đó mà?


-Giúp?!

Nói tới đây, tôi bật lệnh cho nhân vật của mình đứng dậy, sau đó phát thanh liên tục trên kênh Thế Giới với nội dung "Ai mua vật liệu gỗ, vải, khoáng thạch sa giá rẻ đê! mua một tặng một kiêm luôn mỹ nữ xinh đẹp là người bán nè!!". Tôi liên tiếp rao lời mời chào với như vậy trong m khoảng mười phút, dẫu biết sẽ rằng sẽ chẳng mấy ai quan hoài hay đoái hoài tới gian Shop thông thường của cô bé kia. Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy vui vẻ và háo hức lên rất nhiều.


- Nè! nè! Khùng hở ông kia! * Khung chat riêng lại lấp láy với tin nhắn đến từ ai kia *


- Đang giúp người mà cũng bị gọi là khùng sao? * Tôi gõ bàn phím và cười nhăn nhở *


- Để yên cho tui bán hàng đi mà, tí nữa người ta tưởng có chuyện gì họ lại kéo tới bây giờ!


- Cấp bao nhiêu rồi?


- 28, mà hỏi chi vậy?


- Sao không đi luyện cấp đi mà ngồi đây bán mấy thứ này làm gì?


- Hồi sáng đanh train thì gặp ông Thần tài, lỡ bấm nhầm giải đáp sai câu hỏi giờ đang bị con ma nó ám quẻ nè. Kinh nghiệm bị trừ quá trời luôn!


- Rồi sao?


- Thì phải ngồi chờ tới khi hết xui chứ làm sao, khùng!


- Trời ạ, có ngồi cả ngày cũng không hết đâu bé ngốc, ra chỗ Bà Gọi Hồn nhờ bà ấy giải quẻ cho là hết.


- Ủa vậy hả, trước giờ có biết chuyện này đâu?



Tôi dẫn cô bé ngốc đi "giải hạn" cho nhân vật và tạo nhóm đi train quái cho cả hai. Qua những câu chuyện đùa vui mà tôi tạo ra cả ngày hôm ấy, tôi đã biết được tên em là Bảo Bình, em kém tôi 2 tuổi và cũng mới bắt đầu biết chơi TS Online mà thôi. Được cơ hội tiến tới, tôi quyết định làm thân bằng cách yêu cầu dẫn em đi train để luyện cấp độ. Vậy là ngày qua ngày, tôi với cô bé ấy càng thân thiết hơn, em vẫn hay gọi tôi là khùng nhưng tôi không bực mình vì tôi biết đó là ấn tượng giữa tôi và em.



Em kém tuổi tôi nhưng lại tỏ ra trưởng thành hơn rất nhiều, biết tôi nhãng và mất thăng bằng trong việc học hành và chơi Game, em đã có lần hù dọa tôi rằng nếu tôi không lo việc học cho nghiêm trang thì em sẽ bỏ Game và tôi sẽ không bao giờ gặp lại em trong cái Thế giới ảo này được nữa. Có nhẽ tới giờ chính em cũng không biết động lực của em dành cho tôi lúc đó nó lớn lao tới nhường nào..



Quen nhau được vài tháng, rồi cũng tới lúc em phải tạm gác thú vui chơi Game để tụ họp lo cho kỳ thi tốt nghiệp găng. Sau lần từ biệt vội vã ấy, tôi cố tỏ ra vui vẻ, động viên để em

Vững lòng lo việc học. Chứ thực thụ tôi nhớ và lo lắng cho em rất nhiều, nhớ tới những khi cùng em rảo bước bắt Sơn tặc hay vượt cầu Tam Xuyên, và lo rằng sau một thời gian không chơi Game, em sẽ quên đi Game và quên đi tôi. Nếu chuyện ấy có xảy ra thực thì tôi sẽ rất hối và khổ cực, vì tôi lỡ thích em mất rồi, còn quá nhiều chuyện chưa kịp chia sẻ với người bạn tri kỷ như em..

F



Các file đính kèm: a">

Clip389.Jpg kích tấc: 1,3 MB Đọc: 0


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét