Tôi và Hải – chồng tôi - không phải là mối ngọn ngành của nhau. Trước khi đến với tôi, anh từng có mối tình tưởng chết đi sống lại với một người bằng tuổi. Nhưng cô gái ấy không hợp tính mẹ anh. Sau lần anh dẫn bạn gái về ra mắt gia đình, mẹ anh quyết liệt phản đối. Bà nói rằng cô gái ấy không có hậu bởi gò má cao, tướng sát phu, hơn nữa mệnh hai người không hợp nhau, nếu kiên tâm kết hôn sẽ dẫn tới kết cục diệt vong, hoặc là Hải chết, hoặc gia đình sẽ tuyệt tự, tuyệt tôn. Những lời phán hãi hùng của ông thầy bói số đã chia rẽ tình yêu của Hải và cô gái ấy. Khổ đau trước nguồn cơn đổ vỡ, bạn gái anh sang Australia làm nghiên cứu sinh và chọn xứ sở đó làm nơi cư trú cho nỗi buồn. Hải đến với tôi là do sự thúc ép, sắp đặt của bố mẹ. Tôi biết anh vẫn còn nặng lòng với người thương cũ. Hải thật thà không giấu tôi về mối quan hệ ấy, anh tâm sự rất nhiều và trong từng lời kể, tôi đọc được trái tim tan tành và sự hối hận của anh khi để tuột mất người con gái mình yêu. Cái tình, sự trân trọng của anh dành cho kí vãng là một trong những lý do khiến tôi thêm yêu mến, cảm kích và đồng ý tiến tới hôn nhân với Hải. Không lâu sau đó, tôi mang thai. Mẹ chồng đặc biệt yêu quý tôi và thường nhắc nhỏm Hải đỡ đần vợ việc vặt trong nhà, để tôi không phải vận động mạnh, tránh gây động thai, ảnh hưởng đến sức khỏe mẹ và bé. Trước những lời nhắc đó, Hải vẫn thường chống chế: “Cô ấy là thầy thuốc, sẽ tự biết cách chăm lo bản thân”.
Về tổ ấm riêng của hai vợ chồng, những gì anh làm là ngồi máy tính gõ gõ, chat chit hoặc buôn điện thoại với đồng nghiệp mấy chuyện tầm phơ tầm phào. Có lần máy giặt đã xử lý xong đống áo xống bẩn, tôi nhờ Hải mang chậu áo quần lên tầng 4 phơi, anh miễn cưỡng rời khỏi chiếc bàn máy tính với thái độ cau có, hậm hực, nói năng gắt gỏng với tôi. Biết chồng không bằng lòng, những lần sau tôi tự thân vận động, nỗ lực cẩn thận, khéo léo bước lên cầu thang từng bước một. Ngẫm tủi hờn, nhưng vì sự ấm êm của gia đình, tôi lại chẹp miệng tự nhủ chuyện nhỏ ấy tôi có thể tranh thủ một loáng là xong. Thời kỳ thai nghén, tôi thèm ăn quà vặt, có mở miệng nhờ anh chạy đi mua thì Hải cũng chỉ hứa hẹn “đợi anh một lát” nhưng rồi cả ngày hôm ấy, tôi ôm cái bụng trống trơn đi ngủ mà không sao chợp mắt nổi vì cơn đói cuộn lên từng hồi. Tủi hờn, tôi đã phải nhiều lần nuốt nước mắt. Nhưng, những chuyện cỏn con ấy không khiến tôi khó chịu bằng việc anh hay đem tôi ra so sánh với tình cũ của anh. Tôi biết, trước đây Hải và người nữ giới kia từng chung sống như vợ chồng với nhau, thậm chí họ từng có con và bản thân anh đã hơn một lần đưa chị ấy đi phá thai. Thành ra, anh hay lấy tôi ra so sánh với người cũ, khi thì trách tôi không tháo vát việc nhà, khi mắng đầy tớ hỏi những thứ trớ trêu trong lúc lên cơn nghén. Và khi tôi giận, Hải cũng chẳng nhọc lòng. Đến tháng thứ 5 mang thai, trong một lần sơ sẩy bước hụt cầu thang khi mang áo xống lên sân thượng phơi, tôi bị ngã sóng soài. Khi nhìn thấy máu ào ạt chảy ra ướt đẫm cầu thang, tôi hoảng hốt gọi chồng cứu giúp rồi lịm vào cơn mê. Khi tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm trong viện, gia đình tôi và cha mẹ chồng mặt mũi buồn rầu ngồi bên cạnh. Nhìn chiếc bụng lép xẹp, toàn thân đau đớn, ê ẩm, đoán biết được mệnh yểu mệnh của đứa con trong bụng, trái tim tôi vỡ tan thành trăm nghìn mảnh. Mẹ chồng tôi cổ vũ: “Rồi con sẽ lại sinh cháu cho mẹ. Con đừng ngẫm ngợi nhiều quá”. Còn Hải chẳng nói gì, tôi không biết anh có khổ đau không khi chúng tôi mất đi giọt máu của mình, hay anh thấy nhẹ nhõm vì trút đi được một “cái nợ”. Khá lâu sau đó, chúng tôi lại mới gần gũi, thân mật, nhưng tôi không cảm nhận được sự hào hứng của anh. Hình như, quan hệ tình dục với tôi trở nên bổn phận “trả bài” và nuốm duy trì giống nòi. Đôi khi tôi tự hỏi, không biết tôi có phải vợ của anh nữa không. Một lần tình cờ vào máy tính vào làm việc của Hải khi anh đi tắm và chưa thoát hòm thư cá nhân chủ nghĩa, những lá thư dày đặc của người có tên Dương Thụy đã cuộn tôi. Không kềm chế nổi sự tò mò, tôi click chuột vào đó. Những dòng chữ đầy thương tình, nhung nhớ hiện lên trên màn hình làm đầu óc tôi rối loạn. Đó chính là người tình cũ của anh. Họ vẫn giữ giao thông với nhau, thậm chí còn đặt sẵn vé máy bay trong tháng 8 tới sang Pháp để cả hai cùng gặp gỡ, hẹn hò bí hiểm. Miệng khô khốc, đắng ngắt, tôi hấp tấp rời khỏi chiếc máy tính, coi như chưa từng động chạm tới nó trước khi Hải xuất hiện. Rồi, tôi nắm bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra, dù tâm tưởng rối bời, cảm giác nhói đau lan tỏa từng tế bào. Đêm hôm sau, Hải trở về nhà trong thể say mềm sau cuộc tiếp đãi đối tác làm ăn. Anh ôm ghì lấy tôi, hôn hít tôi điên dại và trong cơn hoan lạc, Hải gọi tên nhân tình cũ bên tai tôi. Tôi tát Hải một cái đau điếng và hất anh ta xuống giường. Hải quá say để kháng cự, lăn vào giấc ngủ nồng nặc mùi rượu, còn tôi nước mắt ngắn dài nhìn bản thân tiều tụy trong gương, chua chát cho số phận của kẻ đến sau và vĩnh viễn là cái bóng của người khác. Tôi hận Hải và chọn con đường trở thành gái bán hoa để báo thù người đàn ông này. Sẽ ra sao nếu dương gian biết đường đường vợ của ngài phó giám đốc một doanh nghiệp tên tuổi là gái đứng đường mua vui cho khách làng chơi ? Đó là cách hạ nhục đau đớn nhất gã đàn ông đã hủy hoại cuộc sống hôn nhân đầy nguyện vọng của tôi. Vì tôi là bác sĩ, phải trực đêm khá nhiều trong tuần nên lấy lý do đi trực đêm, tôi có thể hóa thành phận bướm mỏng, vật vờ làm trò mua vui cho nhân gian. Tôi không nhớ mình đã lên giường với bao nhiêu đàn ông. Có lẽ, ai trong số họ cũng ngạc nhiên, bởi tôi chưa bao giờ nhận nửa đồng, nửa cắc từ họ. Thậm chí, nhiều người đã trở nên “khách quen” của tôi bởi chưa gặp cô gái làng chơi nào khoáng đạt kỳ quặc như vậy. Họ được “ăn bánh” mà không phải “trả tiền”, còn tôi đạt được mục đích hủy hoại chính bản thân mình và hủy hoại cả danh tiếng của người đàn ông tôi từng gọi là chồng. Bước chân vào bóng tối, tôi trở thành một điếm thứ thiệt, có thể ngậm thuốc lá phì phà cùng gương mặt đẫy đà son phấn, nhưng khi ở trước mặt bác mẹ chồng, tôi ngoan ngoãn, hồn hậu, đúng chuẩn mực đạo đức của nàng dâu thảo. Nên, khi lác đác phát hiện sự việc tày đình của tôi, Hải lồng lộn, điên cuồng đòi ly hôn vì không thể chung sống với người nữ giới gái giang hồ, thất tiết. Nhưng bác mẹ chồng tôi không tin điều ấy. Ông bà nghe xa xôi xa xăm Hải vẫn tương hỗ với bồ cũ, họ cho rằng Hải bày đặt lý do hoang đường, vô lối kia hòng chia tay tôi để rộng đường chạy theo bồ. Mẹ Hải mắng anh té tát. Bà bảo, nếu Hải có nghĩ suy ấy trong đầu, bà sẽ từ mặt anh. Hải sợ mẹ, xưa nay vẫn vậy và anh không có bất cứ chứng cớ gì xác thực tôi làm gái bán hoa ngoài lời kể mơ hồ của đám bạn đồng nghiệp đi chơi đêm bắt gặp tôi đứng vẫy khách. Cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi ngập ngụa trong sự ngột ngạt, tức tưởi. Hải bắt tôi bỏ nghề bác sĩ, với hy vọng tôi không phải đi trực đêm, đồng nghĩa những miệng thế kia sẽ tự động mất đi. Nhưng mẹ chồng tôi không cho phép người đàn bà ở nhà ăn bám chồng chỉ vì những ngờ phi lý. Hải khổ sở giữa trăm ngàn miệng tiếng, khổ sở giữa sự định đoạt của quá nhiều người. Chỉ có tôi là thấy hỉ hả trước nỗi đau, sự giày đạp anh đang gánh chịu. Có thể, một lúc nào đó, tôi sẽ kết thúc công việc bán thân khi đã thỏa mãn kế hoạch phục thù. Nhưng đó cũng chính là ngày tôi chợt nhận ra rằng khi kế hoạch báo oán đã thành công, khi Hải điên cuồng trong thế giới hỗn mang, mâu thuẫn của chính mình và ê chề trước mặt mọi người xung quanh, thì bản thân tôi cũng không hề chạm tay được tới hạnh phúc. Rốt cục, tôi vẫn là kẻ đáng thương hại trong cuộc hôn nhân bóng tối và đòn báo oán cay nghiệt do chính bản thân mình đã bày ra mà thôi. |
Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013
Tôi làm cập nhật gái bán hoa để báo oán chồng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét